Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Today’s Trouble

Last time, she eagerly went with me without a word. But this time she made me confused. She refused to go out with me. Although I tried to persuade her, she said she didnot like the music performance held in the evening and didnot want to go. She added she also had an extra class in the evening. She, therefore, couldnot go. Why? Last Saturday and Saturday two weeks ago, when I came to her house in the evening, she was home then.

She was not and is not busy on Saturday evenings. She told lies. It hurts me. What is her exact feeling? I want to know but have not known.

I am very angry and disappointed. I have been deadly tired for the last two days. Her refusal made everything worst. I want to scream. I want to quarrel...

I want to tell her she often makes me sad. I want to tell her there is nothing between us. I want to tell her I donot love her. I want to tell her to set free my heart. I wish I never met her again. I wish I hadnot have known her.

I am tired. My head is aching. And the pain in my soul is seriously damaging me. I need relaxing. Who can help?

PtDuc (7 March 1998)

Hello to English Speaking Club

This morning, after class, I invited her to go to an English Club with me in the evening. She said, "Let me think about it". I told her, "I'll call you in the afternoon".

I was too busy with my own business. I finished my work at 7 P.M and phoned her. It was out of order. I decided to go to her house.

She must have waited for my call for long as she immediately dressed in and came with me to the club. Without a word. That's great !!!

We had a very nice evening. Speaking English all the time.

On the way home, I felt very comfortable when her chin nearly touched my left shoulder. We talked about what had happened in the club.

Before we said goodnight, I asked her, "How about next week?"

"Yea...h", answered she after a second of hesitating.

PtDuc (04 March 1998)

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2007

Đời là bể khổ. Tình là dây oan

Chẹp, suy cho cùng thì tôi cũng thấy hơi nản. Đó có thể chỉ là một trạng thái nhất thời có tính chu kì của một người không chỉ gặp những trắc trở tình ái mà cả những khó khăn trong buôn lậu (tôi đang vậy đó).

Có người đã khuyên tôi nên chứng tỏ cho nàng biết tôi cũng được nhiều người thích. Nhưng kì thực thì tôi không có nhiều bạn bè, cả bạn trai lẫn bạn gái. Và do đó tôi có rất rất ít bạn khác giới. Bạn cùng lớp thì không nói làm gì. Số phận buộc tôi phải học cùng họ.

Nói như thế, không có nghĩa tôi là kẻ "vô dụng". Tôi đã từng được một cô bé khoái đến mức chính cô ta phải thổ lộ tâm tình của mình với tôi khi tôi còn học lớp 9. Những năm cấp 3 thì lớt phớt với một hai cô. Những mối quan hệ đó không có gì đáng nói.

Tôi đã từng quan niệm rằng, nếu bất cứ một cô gái nào mà đa tình với tôi là tôi cho “chết ngay”. Nhưng khi vào đại học rồi mới thấy không đơn giản như vậy. Mới đây thôi, vào dịp trước Tết, tôi đã có một kỉ niệm đáng sợ khi giúp đỡ một cô bạn cùng lớp. Cô này có điểm trung bình học kì thấp và có nguy cơ không được thi chuyển giai đoạn. Tôi là lớp trưởng. Tất nhiên vì bạn bè, tôi sẽ giúp cô ta. Tôi đã nhiệt tình một cách vô tư khi mấy buổi tối liền đưa cô bé đến nhà các thầy cô giáo để xin xỏ điểm. Nhưng không ngờ, tôi đã bị "lạm dụng". Tôi đã rất khó chịu khi cô ta đã "lạm dụng" cái lưng của tôi để bày tỏ tình cảm của cô. Chúng tôi đã đèo nhau như một đôi tình nhân chân chính. Nói thế chắc ai cũng hiểu cô bạn của tôi ngồi ở tư thế như thế nào phía sau tôi. Nhưng ban đầu tôi vẫn tỏ ra lịch sự... Tôi đã lầm.

Khi đó tôi thực sự có một cảm giác tội lỗi. Tôi đã nghĩ đến nàng. Tôi thấy hoảng hốt nếu bỗng dưng nàng bắt gặp cái cảnh tượng ấy. Tôi nào có muốn thế. Sau hai buổi tối như vậy, tôi không thể chịu được nữa. Tôi đã quát ầm cả đường phố lên yêu cầu cô bạn ngồi cho ngay ngắn. Cô ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng phải chịu.

Sự giúp đỡ của tôi với cô bạn có kết quả tốt đẹp cho cô ta, nhưng bây giờ thì tôi thấy sợ khi tiếp xúc với ả. Đôi khi cô ta tìm cách bắt chuyện nhưng sự sợ hãi đã làm tôi phải lảng tránh. Thật hài hước !

Và tôi phát hiện ra rằng khả năng lợi dụng của tôi trong những tình huống như thế rất yếu kém.

Tôi có những “vật thí nghiệm” cho cuộc testing của mình. Nhưng thật kì lạ, tôi không muốn thế. Trong tiếng Anh, từ cuộc tình có thể dịch là match, nhưng từ match còn có nghĩa là trận đấu. Mà đã thi đấu thì thế nào cũng có kẻ bại, người thắng. Tôi có nên không khi chỉ vì chuyện của mình mà làm tổn hại đến người khác?

Quả là phiền phức. Đời là bể khổ, tình là dây oan. Thằng cha nào nói đúng thế không biết.

PtDuc (22/ 02/ 1998)

Hừm hừm

Tôi đã tưởng tượng ra một tương lai như thế này.

Nàng và tôi sẽ trở thành hai người bạn tốt, có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì và nàng luôn biết tôi yêu nàng, vẫn biết tôi đang chờ đợi.

Thời gian cứ thế trôi...

... Nhưng rồi một ngày kia, một kẻ đột ngột xuất hiện và cướp đi trái tim nàng trong phút chốc.

Vậy đấy. Tôi có cảm giác những câu chuyện tương tự như của tôi nếu không dứt điểm được sẽ đi đến một kết quả như trên.

Một ý tưởng cứ như tiểu thuyết vậy.

Thành Đức (22/ 02/ 1998)

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Tôi đang tự hỏi

Tôi đã sống suốt một tuần với những ức chế khó diễn tả. Tôi đã càu nhàu với bất cứ điều gì thấy không vừa ý. Tôi phát hiện ra rằng, sự kiên nhẫn giống như một cái gì đó rất khó tiêu hóa. Tôi đã cố gắng chờ đợi theo cái cách mà tôi đã dự định trước đây một tuần.

Tôi đã không hề tiếp xúc với nàng trong suốt một tuần qua. Không ai nói với ai câu gì. Đôi khi tôi thấy nàng nhìn tôi, và đôi khi nàng thấy tôi nhìn nàng...

...Một tuần qua, tôi có cảm giác nàng có những thay đổi. Nàng điệu hơn, chăm chút đến cách ăn mặc hơn. Thật nực cười khi cho rằng sự thay đổi một phần là do cuộc nói chuyện đã diễn ra giữa nàng và tôi vào buổi tối thứ sáu tuần trước, nhưng tôi không thể không có cái cảm giác đó.

Cuối cùng thì tối hôm nay, tôi cũng đã đến gặp nàng. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho mọi trường hợp có thể xảy ra, kể cả tình huống tôi không bao giờ mong đợi nhất. Nàng gây cho tôi cái linh cảm như vậy khi chúng tôi hẹn gặp qua điện thoại.

Nhưng thực tế lại khác. Chúng tôi nói chuyện rất cởi mở. Nhưng toàn là những chủ đề vu vơ...

Vấn đề tôi chờ đợi chỉ được nàng đề cập sau một lúc cả hai cùng im lặng rất lâu. Nàng nói rằng, nàng đã đọc tập truyện của tôi và hỏi tại sao tôi lại viết vậy. Tôi nói như sách một cách ngô nghê rằng, văn chương là bức tranh chân thực của cuộc sống. Và tôi cảm thấy mình là một nhà văn. Rồi tôi hỏi nàng thấy truyện tôi viết ra sao. Nàng bảo nàng sợ. Nàng sợ cái sự mổ xẻ của tôi. Nàng nói rằng, vào những thời điểm chúng tôi bên nhau, nàng không nghĩ như những gì tôi đã viết và hỏi làm sao tôi lại có những ý nghĩ đó. Tôi nói với nàng, tại thời điểm đang diễn ra sự kiện thì chính tôi cũng không nghĩ như vậy, chỉ đến khi nghĩ lại mới thấy được những cảm giác đó.

Tôi nói với nàng, ban đầu tôi chỉ định gửi cho nàng đọc câu chuyện, chứ không hề có ý định nói chuyện với nàng, nhưng về sau tôi đã đổi ý. Nàng nói, "Nói chuyện mới hay chứ". Và tôi thầm hiểu nàng thích cuộc nói chuyện ngày hôm ấy.

Nàng bảo, nàng sẽ thấy thoải mái hơn khi tôi là bạn của nàng. Tôi nói, tôi đã và đang là bạn của nàng. Nàng nói, nàng sẽ là bạn của tôi. Hừm, có cái gì đó giống như trò đuổi bắt vậy.

Tôi tự dưng đề nghị rằng, từ giờ nếu nàng có thời gian, tôi rất muốn nàng và tôi có dịp đi loanh quanh đâu đó uống một tách cafe và nói chuyện theo cái kiểu tâm sự vậy. Nàng đồng ý.

Tôi còn nói với nàng, tôi rất vui khi chúng tôi lại có thể ngồi nói chuyện với nhau thân mật như thế này sau những gì đã diễn ra. Nàng không nói gì, chỉ thấy có vẻ suy nghĩ lắm.

Thế rồi tôi ra về.

Còn lúc này thì sao? Tôi có hai cảm giác. Thứ nhất, tôi cho rằng nàng cần có thời gian để hiểu tôi hơn. Thứ hai, tôi cho rằng, tôi bị "xỏ mũi". Tức là nàng đã ứng xử rất khéo để đến mức tôi bị chối từ vẫn thấy vui vẻ trong lòng. Nếu đúng như vậy thì thật là đau lòng.

Tôi không hề nghi ngờ nàng. Nhưng tính đa nghi của tôi luôn làm tôi nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra. Điều đó là xấu hay tốt, tôi không muốn mổ xẻ nữa.

Tôi đã có một "trận đánh" mà theo tôi là hoàn hảo. Vậy mà tôi vẫn chưa đạt được những điều tôi muốn. Chỉ biết rằng, từ giờ tôi có thể gần gũi với nàng hơn. Và nàng luôn biết rằng, tôi vẫn đang chờ đợi.

Đêm 20/ 02/ 1998
Thành Đức.

Văn vần ngày Valentine

Tôi đã nói với nàng tình yêu tôi đắm đuối.
Nàng lặng lẽ và trả lời rành mạch:
Tình yêu nàng chẳng thể dành cho tôi.
Tôi đã đớn đau trong một ngày Valentine như thế?
Liệu hoa hồng có làm dịu nỗi đau?
Liệu sôcôla hình trái tim sẽ thắp sáng muôn màu?
Mối tình tôi làm xiêu lòng con gái?
Tôi thấm thía những gì tôi đánh mất.
Chỉ khát khao một ngày mới đẹp tươi.
Đứng bên tôi là cô gái đang cười,
Đang nắm trong tay trái tim tôi để rớt.
.......
Và ngày đó tôi vẫn đang chờ đợi.

Thành Đức (14/ 02/ 1998)

Sự thất bại ngọt ngào

Tôi chỉ có thể gọi những gì đã diễn sau cuộc đối thoại chiều tối nay giữa nàng và tôi như vậy. Tôi đã không đạt được điều mình mong muốn. Điều đó có nghĩa tôi đã thất bại. Nhưng sự thất bại ấy giờ vẫn đọng lại trong tôi một nỗi ngọt ngào khó tả.

Trong suốt một tuần qua, tôi đã không tìm ra được bất cứ một cơ hội nào để thực hiện cái dự định lớn lao tôi hằng sắp đặt. Một sự chậm trễ hoàn toàn là do khách quan.

Nhưng ngày hôm nay, tôi đã làm những gì cần phải làm. Chúng đã kết thúc những tháng ngày tình cảm lặng lẽ của tôi và đẩy 4 tiếng đồng hồ chiều ngày hôm nay tôi chờ đợi nàng trở thành một kỉ niệm (có thể gọi là) buồn.

Nàng vắng nhà khi tôi đến và tôi đã chờ nàng từ 3h chiều cho đến 7h tối. Nàng trở về nhà mệt mỏi, nhưng vẫn như mọi khi tiếp tôi rất chu đáo. Nàng hỏi có chuyện gì. Nhưng tôi không thể nói. Nàng đâu ở nhà một mình. Thái độ của tôi dường như làm nàng đoán được ý định của tôi. Khi tôi đề nghị nàng đi dạo cùng tôi, nàng thẳng thắn từ chối. Tôi nói rằng tôi sẽ ra ngoài đợi cho đến khi nàng đổi ý. Nàng vẫn chối từ.

Dằng co một lúc như vậy, tôi quyết định đứng dậy. Nàng đi theo tôi ra hiên nhà và gạn hỏi. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy cổ họng mình nghẹn cứng như vậy. Tôi cảm thấy mình sẽ khóc. Tôi đã bật ra nhát gừng một loạt những dẫn dắt cho vấn đề tôi định nói để rồi bật ra một câu, "Mai hiểu tôi muốn nói gì chứ?". Nàng khẽ gật đầu xác nhận. Tôi nghẹn ngào đưa tay nắm lấy tay nàng. Nàng giật phắt ra. Và tôi linh cảm mọi chuyện coi như đã hỏng kể từ đó.

Chúng tôi bắt đầu nói. Nói đúng ra là tôi nói. Tôi đã nói lung tung không theo bất cứ một trình tự nào. Không hoa mĩ như câu chuyện tôi đã viết. Nó trần trụi và có phần thô thiển. Nhưng đại thể là cũng nói được những ý chính. Còn nàng? Nàng lặng yên nghe tôi nói.

Khi nhận ra nàng im lặng quá lâu, tôi mới đề nghị nàng nói gì đó đi. Thật thất vọng khi nàng không hề đề cập gì đến tôi. Những sự kiện đã xảy ra giữa nàng và tôi được nàng giải thích bằng sự ngẫu nhiên. Tôi hỏi về tình cảm nàng dành cho tôi. Nàng nói rằng: tình cảm ấy ở trên mức bình thường một chút, nhưng lại chưa đủ để đạt đến cái mức mà tôi vẫn nghĩ. Tôi thực sự thấy đau nhói. Điều tôi e sợ đã trở thành sự thực. Tôi đã ngộ nhận.

Có quá sớm không? Làm như thế có phải làm mất đi một tình bạn? Tôi cũng chưa hiểu nhiều về Đức,... Đó là những gì nàng nói. Tôi đau đớn quá. Nhưng có một điều tôi chú ý. Giọng nàng hơi lạc đi và hai vai hơi run rẩy khi nói ra những điều đó. Chúa ơi, nếu tôi lại một lần nữa ngộ nhận.

Nhưng vẫn có một sự ngọt ngào. Biết đâu sau này sẽ khác. Tôi chỉ còn biết dựa vào câu nói đó để mà tiếp tục nuôi niềm hy vọng giờ đây đã trở nên nhỏ bé hơn bao giờ hết.

Nàng đã đề nghị tôi tiếp tục làm bạn của nàng. Tôi đã im lặng rất rất lâu để rồi chịu khuất phục trước sự mềm mại nhưng đầy sức chinh phục của nàng. Tôi đã bắt tay nàng như bắt tay trong một tâm trạng đầy mâu thuẫn. Và tôi biết nàng biết rõ điều đó.

Tôi đã thất thểu ra về trong sự thất bại ngập tràn. Hơn ba tiếng rưỡi đồng hồ đã trôi qua kể từ thời điểm đó. Nhưng tôi thấy nó như đã xảy ra từ rất lâu vậy.

Ngày mai gặp nàng, tôi sẽ làm gì trong một Valentine's Day như thế? Liệu tôi có còn nên gửi tặng nàng câu chuyện tôi đã viết mặc dù những điều tôi viết đã được nói ra trong buổi tối ngày hôm nay?

Tôi sẽ không bỏ cuộc. Và nàng biết vậy.
Đêm nay, liệu nàng có khó ngủ giống tôi?

Thành Đức (13/ 02/ 1998)

Vô duyên

Nàng bị ốm. Tôi không biết.

Tôi gọi điện rủ nàng đi chơi. Nàng nói rằng nàng bị ốm nên không đi được. Tôi lo lắng suốt một ngày để đến khi không thể chịu nổi sự chờ đợi vội phóng xe đến nhà nàng. Nàng ở nhà một mình và tiếp tôi với một dáng điệu mệt mỏi. Tôi định sau khi hỏi thăm sức khoẻ của nàng sẽ về ngay để nàng nghỉ ngơi. Nhưng có cái gì đó níu tôi lại...

Nàng vẫn lịch sự rót nước và mời tôi ăn bánh. Vẫn tiếp chuyện như không phải đang bị ốm vậy. Tôi bỗng chẳng biết nói gì ngoài những chủ đề lãng đãng mà hình như cả nàng và tôi đều cố gợi ra để cuộc nói chuyện đỡ buồn tẻ. Tôi cố gắng tìm kiếm ở nàng một cái nhìn hướng về tôi. Nhưng chẳng tìm được điều gì. Nàng luôn nhìn ra hướng khác...

Đôi lúc cả hai im lặng rất lâu. Tôi cho rằng: đã đành tôi chẳng nghĩ ra chuyện nào để nói; còn nàng, chắc hẳn nàng chán cái sự hiện diện của tôi lắm nên mới giữ yên lặng như vậy. Có lẽ chỉ có mỗi mình tôi tự dưng đến thăm nàng như thế này...

Tôi tự thấy vô duyên, đứng dậy xin phép ra về và chúc nàng mau chóng bình phục. Tôi tần ngần giây lát trước ngưỡng cửa rồi từ biệt. Nàng cảm ơn và chào tôi.

Tôi bước xuống thang gác nhà nàng mà lòng bừa bộn. Chẳng hiểu sự quan tâm của tôi có làm nàng thấy "mệt" không nhỉ?

Thành Đức (02/ 02/ 1998)

Kỷ niệm 1 tối thứ 7

Sinh nhật của nàng, tôi cùng cậu bạn là những người khách đến sau cùng.
9 rưỡi tối. Những người bạn khác đã về hết.

Nàng mỉm cười nhận món quà và bó hoa muộn màng từ tay tôi, khẽ khàng cảm ơn. Cậu bạn ngồi xuống ghế. Tôi ngồi xuống. Cậu bạn bắt đầu chuyện trò với nàng. Tôi bắt đầu gặm bánh. Thỉnh thoảng chen vào dăm ba câu vô nghĩa. Những chiếc bánh ngày thường tôi chúa ghét giờ ngon miệng đến lạ kì.

Đôi khi tôi đắm đuối nhìn nàng. Cậu bạn ngồi cùng phía nên không biết tôi đang nhìn nàng như thế nào. Nàng không nhìn tôi nhưng rất biết tôi đang nhìn nàng. Nàng quay sang hỏi chuyện tôi để xua đi cái nhìn say đắm ấy...

Tôi phát hiện, nàng nói chuyện với cậu bạn khác hẳn những lúc nói chuyện riêng với tôi. Ngang tàng và mạnh mẽ hơn. Nhưng thái độ bên ngoài của nàng đối với tôi chẳng khác gì đối với cậu bạn.

...Cậu bạn là người đầu tiên lên tiếng chấm dứt cuộc nói chuyện buồn tẻ, xin phép ra về. Tôi bần thần đứng dậy. Một lời cảm ơn của chủ nhà. Khách mỉm cười bước ra khỏi cửa. Cửa đóng. Một tiếng thở dài rất khẽ.

...Gió lạnh. Trời đêm lất phất mưa xuân. Cậu bạn khẽ nói, "Sao mày ngốc thế?"

Đêm 17/ 01/ 1998

Em và Tôi

Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tôi gặp em. Đó là vào một buổi chiều hạ sau kì thi đại học. Cậu bạn rủ đi chơi loăng quăng thế nào lại lạc b­ước tới nhà em. Em d­ường nh­ư không quan tâm lắm đến sự hiện diện của tôi. Sau mấy câu xã giao, em quay sang nói chuyện với cậu bạn (vốn là bạn học của em). Tôi ngày ấy coi cái việc đi cùng đó giống như­ một sự "miễn cư­ỡng" và "để giết thời gian trong một buổi chiều không còn những v­ướng bận về bài vở".

Thành thực mà nói, trong lần gặp gỡ đầu tiên, ấn tư­ợng về em không có gì rõ rệt. Và có lẽ tôi đã đẩy cuộc gặp gỡ ấy vào quên lãng nếu như­ em và tôi sau này không tình cờ học chung một trư­ờng đại học, rồi học chung một lớp.

Trên thực tế, ban đầu, tôi không mấy để ý đến sự tình cờ đó. Nh­ưng thật kì lạ, càng về sau, tôi càng cảm thấy trong tôi có một tình cảm lạ lẫm mỗi khi tôi kín đáo nhìn em trong các giờ học trên lớp. Tôi đã thử cố xua đi những cảm giác đó. Như­ng chúng ngày ngày cứ len lỏi và lớn dần lên. Tôi những t­ưởng mình sẽ khó chịu lắm. Song không phải vậy. Mỗi khi ngắm nhìn em, hoặc nghĩ về em, lòng tôi lại thấy êm ái vô cùng.

Tôi không nói mình là một gã trai cù lần, từ trư­ớc tới nay, ch­ưa bao giờ trêu trọc các cô gái. Nói đúng ra, nhiều ng­ười còn cho tôi là rất khéo miệng trong lĩnh vực này. Nh­ưng đứng trư­ớc em, tôi dường nh­ư không thể nói ra đư­ợc điều gì cho nên hồn. Không phải tôi thiếu ngôn từ. Tôi chỉ biết, được gặp em là bao âu lo trong tôi đều tan biến...

Như­ng cũng phải rất lâu sau khi những tình cảm nói trên xuất hiện, tôi mới có đủ can đảm tiếp xúc với em. Lần đầu tiên, tôi tặng hoa cho em nhân ngày 8-3. Em chỉ thoáng ngạc nhiên rồi mỉm c­ười nhận bó hoa trên tay tôi và cảm ơn. Tôi chẳng biết ngày hôm đó em nhận đư­ợc bao nhiêu hoa và bó hoa của tôi là bó hoa thứ mấy. Nh­ưng chỉ cần nhìn em c­ười và nghe em nói, tôi thấy lòng xốn xang đến lạ.

Chắc kể từ thời điểm đó (hay tr­ước đấy nữa thì phải), em bắt đầu biết tôi để ý đến em. Như­ng tôi cũng biết tôi không phải là ng­ười duy nhất. Chí ít cũng còn vài ngư­ời khác.

Nói một cách công bằng, em không hẳn là cô gái gây nhiều chú ý trong số nữ sinh viên trong lớp. Tôi may mắn đ­ược học trong một lớp có rất nhiều nữ sinh duyên dáng và xinh đẹp. Đám sinh viên nam lớp tôi đã có lần tụ tập và phán rằng con gái lớp tôi là tuyệt vời nhất trong số nữ sinh của cả khóa bọn tôi học. Thế nh­ưng, tôi không thể giải thích tại sao tôi chỉ nhìn thấy có một mình em và không quan tâm tới bất kì một ai khác.

*

Lần đâu tiên tôi thật sự đư­ợc gần gũi với em là vào một tối trung tuần tháng 6. Buổi sáng, cậu bạn buột miệng gợi ý cho tôi mời em đi xem ca nhạc vào buổi tối hôm đó. Tôi làm theo một cách thụ động cho dù trong lòng rất hy vọng em sẽ nhận lời.

Khó có thể diễn tả hết sự mừng vui của tôi khi em nói đồng ý. Tôi đã luống cuống chuẩn bị áo quần, xe cộ để đến nỗi thời gian trôi đi nhanh hơn tôi tư­ởng. Tôi đến chỗ hẹn chậm mất 5 phút. Em khẽ phê bình. Tôi thì chẳng viện đ­ợc lí do gì nên đành yên lặng. Tôi không còn nhớ chính xác trên đường đi, tôi và em đã nói những chuyện gì. Chỉ biết rằng khi đến nơi, tôi đã nắm tay em len lỏi qua đám đông ng­ười chen chúc ở cửa ra vào. Buổi biểu diễn tối hôm đó hay dở ra sao tôi đã bất cần. Điều quan trọng là tôi đư­ợc ở gần bên em, đ­ược nghe tiếng reo khe khẽ của em mỗi khi em nghe thấy một bài hát quen thuộc. Cảm giác ấy thật tuyệt vời biết bao!

Nh­ưng Chúa ơi! Tôi không thể hiểu tại sao tôi đã làm một chuyện như­ vậy khi tôi đư­a em về.
...Tôi đã cố gắng lái xe thật chậm để kéo dài thời gian đ­ợc ở gần em. Còn em lặng yên. Khi cách nhà em chỉ vài trăm mét, cái cảm xúc đắm đuối trong lòng tôi chợt tràn ngập đến vô cùng. Tôi không thể kìm đư­ợc lòng mình đ­a tay nắm lấy bàn tay em. Tôi ngồi phía trư­ớc nên không biết thái độ khi đó của em ra sao. Chỉ biết em đã rụt nhanh tay lại và nói một cách thảng thốt: "Rẽ đư­ờng này này". Xe dừng lại tr­ước cửa nhà em. Em chào tôi rồi đi như­ chạy về phía cửa và không hề ngoảnh đầu nhìn tôi. Tôi chỉ kịp chúc em ngủ ngon rồi phóng xe đi trong sự thảng thốt không kém.

Tôi đã tự dằn vặt cả đêm vì hành động của mình. Chỉ là một cái nắm tay thôi. Như­ng tôi có quá vội vã không? Liệu có phải em đã lịch sự khi đã không bảo tôi dừng xe ngay lúc ấy? Nh­ưng tại sao em lại đi nh­ư chạy lúc tôi dừng xe tr­ước cửa nhà em vậy? Tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân nếu tôi đã làm em hoảng sợ. Bao nhiêu câu hỏi t­ương tự cứ quẩn quanh đầu óc tôi suốt đêm hôm đấy.

Tôi đã để ý thái độ của em mấy ngày sau đó. Em vẫn vậy. Có một điều lạ là hiếm khi nào em và tôi lại nói chuyện với nhau dù chỉ đôi ba câu ở trên lớp. Họa hoằn chỉ là một câu chào khi em không thể tránh tôi. Và những câu chào nh­ư thế vẫn tiếp tục cả sau buổi tối hôm ấy. Nh­ưng tôi không hề thấy thoải mái nh­ư tôi đáng lẽ phải vậy. Rõ ràng em đã bỏ qua chuyện hôm đó. Như­ng thế nghĩa là sao? Tôi đã suy nghĩ và tôi cho là có hai khả năng. Rất có thể em cũng có cảm tình với tôi. Như­ng cũng không thể không nghĩ rằng em đã lịch sự với tôi.

Tôi nhớ cậu bạn đã có lần nói với tôi rằng, em là ng­ười thẳng thắn. Em sẽ nói thẳng những suy nghĩ của mình ra. Thành thực thì khi ấy tôi chư­a hiểu nhiều về em nh­ưng tôi cũng cảm thấy em là ngư­ời như­ vậy. Và nếu thế thì... nếu em không có cảm tình với tôi, có lẽ em đã nói thẳng với tôi. Đằng này em lại giữ yên lặng... Một cảm giác dịu dàng thoáng lên trong lòng tôi... Có điều gì mâu thuẫn không? Tôi cũng không biết. Tôi chỉ hy vọng tôi đã không lầm t­ưởng khi có những suy nghĩ nh­ư vậy, bởi một lẽ, tôi tôn trọng em.

*

Tôi đã không biết nên cảm ơn ai khi thật tình cờ tôi lại có lần thứ hai đ­ược ở gần em. Một tr­ường đại học tổ chức một buổi biểu diễn ca nhạc cho sinh viên và ngẫu nhiên tôi kiếm đ­ược một cặp vé. Ngư­ời đầu tiên và cũng là ng­ười duy nhất tôi nghĩ đến chính là em. Nh­ưng liệu em có đồng ý đi cùng tôi hay không? Em chắc vẫn còn ấn t­ượng về buổi tối lần tr­ước cho dù chuyện đó cũng đã trôi qua từ lâu. Tôi đã định nh­ường cặp vé cho ng­ời khác nh­ưng có cái gì đấy níu tôi lại.

Khi chỉ còn độ hơn một tiếng đồng hồ nữa là đến giờ biểu diễn, tôi quyết định gọi điện thoại cho em. Và kì diệu thay, niềm hy vọng nhỏ nhoi của tôi đã đ­ợc em biến thành hiện thực. Em đồng ý đi cùng tôi. Đoạn đ­ường từ nhà em tới nơi biểu diễn trở nên bồng bềnh trong tôi khi tôi đ­ưa em đi. Và tôi đã trải qua một buổi tối ở sát bên em, đ­ược trò chuyện với em về âm nhạc, đ­ược dắt tay em đi trong đám đông ng­ười đang say cuồng trong giai điệu của các ca khúc. Trong ánh sáng nhạt nhoà của trời đêm, tôi thấy em đẹp quá. Ở em toát lên một vẻ dịu dàng mà bấy lâu nay tôi hằng tôn thờ. Khi ấy tôi chỉ ao ­ớc đư­ợc ở gần em nh­ư thế mãi.

*

Cuộc sống lại tiếp tục trôi đi sau buổi tối hôm ấy. Tình cảm về em trong tôi càng lúc càng đầy lên theo thời gian. Nh­ưng bề ngoài, thái độ tôi cũng chỉ giống nh­ư bao ng­ười bạn khác của em. Tỏ ra lãnh đạm mỗi khi gặp em hàng ngày trên lớp. Em cũng vậy. Chẳng bao giờ nói với tôi một câu. Đôi khi tôi thấy khó chịu. Như­ng những kì thi lại đến. Tôi có nên làm phiền em hay không khi cả hai chúng tôi đều cần phải học để v­ượt qua các kì thi đó. Tôi quyết định là không. Tôi và em vùi đầu vào sách vở. Chẳng biết có lúc nào em nghĩ đến tôi không. Nh­ưng ngay cả lúc tập trung cao độ nhất vào bài học, trong đầu tôi vẫn vơ vẩn dáng hình em.

Tôi đã có một đêm thức trắng để học một môn học mà ngày hôm sau tôi phải thi vấn đáp. Đáng tiếc là điểm số đã không đư­ợc cao nh­ư tôi hy vọng. Tôi cũng cho qua cái sự không may mắn đó. Nh­ưng ngày hôm ấy còn là một ngày hết sức đặc biệt. Đó là ngày cuối cùng của một năm. Và tôi đư­ợc biết vào tối hôm ấy, một buổi dạ hội mừng năm mới sẽ đư­ợc tổ chức ở một địa điểm.

Tôi đã quá mệt mỏi sau hơn một ngày đêm không ngủ. Nh­ưng lòng tôi khi ấy lại h­ớng về em. Em chắc cũng mệt mỏi không kém sau một chuỗi các kì thi vất vả như­ thế. Và tôi đã quyết định mời em cùng tôi tới dự buổi dạ hội đó chỉ với một mong muốn có thể cùng em th­ư giãn đầu óc. Tôi đã hơi thất vọng khi ban đầu em từ chối. Tại sao lại không từ chối cơ chứ? Em có lí do của em. Nh­ưng trái tim của tôi cũng có lí do của nó. Tôi thuyết phục. Em cuối cùng cũng đồng ý.

Chúng tôi lại có một buổi tối ấm áp bên nhau. Trong điệu nhạc slow dìu dặt, tôi đã ở sát gần em hơn bao giờ hết, đ­ược nghe rõ hơi thở của em, đ­ợc cảm rõ trái tim em đang đập. Chỉ tiếc một điều là tôi nhảy kém quá. Có lẽ em đã không đ­ợc thoải mái khi khiêu vũ cùng tôi. Trong giây phút gần gũi bên em hoàn toàn bất ngờ đó, tôi những tư­ởng mình vừa ngủ một giấc ngủ dài và tỉnh dậy trong vòng tay của em. Bao mệt mỏi sau một đêm không ngủ hoàn toàn tiêu tan. Tôi chỉ còn biết em đang ở sát bên tôi, và khi ấy tôi chỉ muốn đư­ợc ôm xiết lấy em giữa bầu không gian ngập tràn tiếng nhạc du dương...

Giây phút tôi chia tay em trư­ớc cửa nhà em vào buổi tối hôm đó cũng khác hẳn hai lần trư­ớc. Không có sự hoảng hốt, cũng không chỉ là lời chúc ngủ ngon đơn thuần. Tôi đã nói lời chúc mừng năm mới với em và chìa tay ra nh­ư để thể hiện sự chân thành của tôi với em. Em đã ngoảnh đầu nhìn tôi rồi nhoẻn một nụ c­ười và tay em khẽ đập nhẹ vào tay tôi một cách duyên dáng. Cái giây phút ấy mới mê ly làm sao. Tôi đắm đuối quá. Nụ c­ười của em cứ đeo đẳng theo tôi mãi. Tất cả những hành động đó của em có thể chỉ là vô tình, như­ng lại chẳng vô tình chút nào khi trở thành nguồn sống cho nỗi nhớ khôn nguôi về em trong tôi.

Tôi đã không ít lần muốn nói thật với em những tình cảm tôi dành cho em. Bởi vì đó là những gì từ trong sâu thẳm trái tim tôi muốn nói. Như­ng ngôn ngữ của lời nói d­ường như­ quá nghèo nàn để có thể diễn tả hết những tình cảm trong trái tim tôi. Tôi đã có lần đứng thần ng­ười trư­ớc cửa nhà em với một bông hoa hồng trên tay trong một buổi tối đang đi dần vào đêm khuya. Tôi đã ngập ngừng định gõ cửa. Nh­ưng trong một hoàn cảnh nh­ thế, tôi sẽ nói gì khi em b­ước ra? Tôi sẽ phải nói ra những tình cảm của tôi. Như­ng diễn đạt như­ thế nào đây? Và em sẽ phản ứng ra sao? Đầu óc tôi quay cuồng với bao câu hỏi và chính bản thân tôi không hiểu vì lí do gì tôi đã để lại bông hoa hồng d­ưới chân cầu thang nhà em và ra về trong sự xáo trộn ngập lòng.

Còn với tôi, tình cảm của em ra sao? Tôi không dám chắc là em cũng có chung một tình cảm như­ tôi vậy. Đó thực ra là điều tôi hy vọng (và đã có lúc tôi tin là thế), nh­ưng đã gọi là hy vọng thì chư­a chắc đã đúng. Tôi chỉ nghĩ em cũng có cảm tình với tôi và tình cảm đó có thể hơn mức bình th­ường một chút. Tôi vẫn luôn cho rằng em là một ngư­ời đa cảm nh­ưng hay kìm nén tình cảm. Bề ngoài em có vẻ rất thản nhiên, nh­ưng bên trong, hẳn em chẳng hề thế. Dẫu sao tôi không muốn và tôi không thể đòi hỏi. Tình cảm là một thứ mà ta đư­ợc ban tặng một cách tự nhiên và không thể dùng sức mạnh đoạt lấy. Tình cảm chỉ đến khi cả hai tâm hồn cùng tự nguyện đến với nhau. Không thể có sự miễn c­ưỡng.

Tôi đã nói, với ai đó, có thể là quá nhiều. Nh­ng tôi lại thấy bứt rứt khi những gì vừa nói dư­ờng như­ chỉ là một phần nhỏ bé của những tình cảm tôi dành cho em. Thế nh­ưng, dù có thế nào thì vào lúc này, ngay tại thời điểm này, hơn bao giờ hết, tôi chợt thấy mọi lời nói đều trở nên kém ý nghĩa khi trái tim tôi đang ­ước đ­ược có em ở sát bên tôi, đ­ược nhìn thấy nụ cư­ời của em, đư­ợc nhìn thẳng vào đôi mắt em và nói với em một điều thật giản dị: Tôi yêu em.

Hà Nội ngày 4 tháng 2 năm 1998